Nội dung Tây_Tiến

Bài thơ được viết theo thể Thất ngôn:

Sông Mã[2] xa rồi Tây Tiến ơi!Nhớ về rừng núi, nhớ chơi vơi.Sài Khao[3] sương lấp đoàn quân mỏi,Mường Lát[3] hoa về trong đêm hơi.Dốc lên khúc khuỷu dốc thăm thẳm,Heo hút cồn mây, súng ngửi trời.Ngàn thước lên cao, ngàn thước xuống,Nhà ai Pha Luông[3] mưa xa khơi.Anh bạn dãi dầu không bước nữa,Gục lên súng mũ bỏ quên đời!Chiều chiều oai linh thác gầm thét,Đêm đêm Mường Hịch[3] cọp trêu người.Nhớ ôi Tây Tiến cơm lên khói,Mai Châu[3] mùa em thơm nếp xôi.Doanh trại bừng lên hội đuốc hoa,Kìa em xiêm áo tự bao giờ.Khèn lên man điệu[4] nàng e ấp,Nhạc về Viên Chăn[5] xây hồn thơ.Người đi Châu Mộc[3] chiều sương ấy,Có thấy hồn lau nẻo bến bờ?Có nhớ dáng người trên độc mộc[6],Trôi dòng nước lũ hoa đong đưa?Tây Tiến đoàn binh không mọc tóc[7],Quân xanh màu lá[8] dữ oai hùm.Mắt trừng gửi mộng qua biên giới,Đêm mơ Hà Nội dáng kiều thơm.Rải rác biên cương mồ viễn xứ,Chiến trường đi chẳng tiếc đời xanh.Áo bào thay chiếu[9], anh về đất,Sông Mã gầm lên khúc độc hành[10].Tây Tiến người đi không hẹn ước,Đường lên thăm thẳm một chia phôi.Ai lên Tây Tiến mùa xuân ấy,Hồn về Sầm Nứa[11] chẳng về xuôi.